Chập 2:
CHƯƠNG NĂM: Đêm qua vui không?
“...Hán Khanh có cảm giác như thể vừa tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra là cô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều.
Rất chậm rãi, hắn nhả ra từng chữ, khoé miệng cong lên thành một nụ cười kì dị:
- Đêm qua vui không?...”
o0o
Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng vẫn không buồn mở mắt.
Sáng nay, khi về đến nhà, Khiết Du tôi đã bị hỏi cung bởi hàng đống và hàng đống câu hỏi, đại loại như:
“- Đêm qua con ở đâu?”
“- Có đụng phải thằng nào không?”
“- Sáng nay con về nhà như thế nào?”
“- Có bị tên khốn nào hại đời không?”
“- Mặc áo ngủ như thế này, thật là mất thể diện, có ai xì xầm gì em không?”
Hức, có ai lo cho cái bụng lép kẹp của tôi không, nó sắp mốc meo lên rồi đây này...
Sau đó, khụ, tôi còn bị bắt làm đủ thứ...xét nghiệm, kiểm tra, cuối cùng, cảm ơn Trời, nhờ ở hiền gặp lành, tôi vẫn còn nguyên vẹn. ==
Sau đó tôi còn phải giải trình cặn kẽ rằng, sở dĩ tôi về được đến nhà là do tình cờ gặp bác Tư đạp xích lô – bạn cờ tướng thân thiết của cha tôi, ông ấy đã chở tôi về tận nhà, có lẽ quá sốc vì bộ áo ngủ nên ông tuyệt nhiên không hỏi cái lý do ngu ngốc nào khiến tôi ngang nhiên ăn mặc phong phanh đi ra ngoài trình diễn vào lúc trời còn mờ sáng thế này.
Haizzz, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cuộc điều tra của hội đồng thẩm vấn, mệt hộc xì dầu. ==
Thật sự là có vấn đề gì to tát đâu, chỉ là có may mắn ngủ chung phòng với một anh chàng trẻ đẹp, rồi đường ai nấy đi thôi. (mọi người thông cảm, đầu óc đứa trẻ này quả thật rất đơn giản) Với lại, chuyện đi lạc này, trong gia đình đã diễn ra thường xuyên đến mức khi vừa nhìn thấy tôi, bố mẹ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, haizz.
Và, rốt cuộc thì tôi cũng biết, đêm qua, sở dĩ tôi có thể tung tăng nhảy nhót bên ngoài cũng chỉ vì một nguyên nhân.
Nguyên nhân đó mang một hình hài cụ thể, cụ thể ở đây chính là ông anh gàn dở Trịnh Sơn!!!
Câu chuyện tối qua đại loại là, chẳng hiểu giời xui đất khiến thế nào mà lúc đó lão ta lại bị Tào Tháo hô cả mười tám đời tổ tông ra mà đuổi, khiến lão phải bầu bạn với toilet một quãng thời gian không phải là ít, và rồi sau khi trút bỏ nỗi niềm xong thì lão già mất nết đó đi thẳng vào phòng riêng ngủ, quên mất béng khi đó trăng đang tròn. ==
Và rồi sau đó...
Bạn công dân quèn tội nghiệp là tôi đã cả gan đi ra ngoài lang thang, rồi thì trèo tường náo động giấc ngủ vàng ngọc của một anh đại công tử cực kì đẹp trai hào nhoáng...
Nghĩ một lúc tôi lại tiếc rẻ chép miệng, anh chàng đêm qua quả thật là xinh trai đến choáng ngợp, ước gì được tái ngộ nhỉ hê hê, uổng thật, tôi còn chưa kịp hỏi tên cậu ta.
“- Khiết Du!!” Đầu Đinh, tên con trai bàn trên bất thần quay xuống gọi khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ mộng mơ đẹp đẽ của tôi.
“- Học sinh! Nghiêm!!” Như một cái máy, tôi đứng bật dậy gầm lên khi nhác thấy bóng người vừa bước vào cửa.
Toàn bộ học sinh trong lớp cũng lập tức xô ghế đứng dậy.
Cô Hùng giá đáo!!
Ngoài lề một chút, sau đây tôi xin có đôi lời về cô Hùng, nỗi ám ảnh những năm tháng phổ thông của tôi.
Họ tên: Cô Lê Hùng.
Code name: La Sát Nương Nương
Nghề nghiệp: GV Hoá – kiêm chủ nhiệm lớp 11A3
Tình trạng hôn nhân: Độc thân nhưng vẫn còn gân
Tuổi: ? (Thật ra là vì đầu năm không ai có đủ can đảm để hỏi cô vấn đề hết sức tế nhị này ==)
Cô Lê Hùng là cô giáo có thâm niên giảng dạy lâu năm trong trường, kèm theo bề dày lịch sử đen tối của những lần phân phát những tấm vé một chiều tới phòng giám thị.
Mà tính cách của cô, hức, mọi người nhìn tên cũng đã rõ rồi chứ nhỉ?
Cô Lê Hùng thống trị khối 11 bằng cây thước gỗ siêu bền bóng loáng do được cọ xát vớithời gian (“thời gian” ở đây có thể hiểu nôm na là thân xác khốn khổ của các em học sinh) và 3 chiếu chỉ bất hủ của cô:
Ví dụ, khi cô cho một học sinh hạ cánh an toàn trong sổ đầu bài, bạn ấy lu loa lên thì cô sẽ phán đúng 1 câu: “Tôi đẹp tôi có quyền.” Đấy là chiếu chỉ 1.
Chiếu chỉ 2: “Tất cả chỉ là nguỵ biện.” - Đó là khi bạn học sinh tội nghiệp bắt đầu năn nỉ ỉ ôi giải thích blah blah blah...
Chiếu chỉ 3: “Tôi không quan tâm” – được xem như lời kết siêu phũ phàng cho toàn bộ cuộc nói chuyện.
Tuy thân hình không được to cao, nhưng uy phong từ người cô toả ra vẫn làm cho học sinh toàn khối nói riêng và toàn trường nói chung sợ *** mật xanh mật vàng.
Xin các bạn hãy dành cho cô Lê Hùng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất! Tra la la!
Khụ, được rồi, chúng ta cùng trở về vấn đề chính. -_-
Cô Hùng lúc này đã bước vào lớp và đứng thẳng người trên bục
giảng, giọng cô âm vang như tiếng chuông đồng:
“- Các anh chị, mời ngồi.”
Cả lớp im phăng phắc, nhẹ nhàng ngồi xuống, tất cả học sinh khoanh tay ưỡn ngực, nét mặt chăm chú gương mẫu nhìn lên bảng. (toát mồ hôi, lúc có giáo viên dự giờ lớp tôi cũng chẳng được như thế này)
“- Hôm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới chuyển sang, cậu Mai, mời cậu dời gót ngọc vào đây, bảng tên lớp tôi có gắn kim cương trên đó à?”
Ngoài cửa có tiếng ho khe khẽ.
“- Nhanh lên, tôi không có cả ngày đâu, cả lớp, xin giới thiệu, đây là cậu Mai Hứng Canh, từ bây giờ cậu ta sẽ trở thành 1 phần của tập thể lớp ta.” Giọng cô Hùng vang lên ầm ầm.
Ta có thể nghe thấy tiếng quai hàm mọi người rơi lộp bộp.
Mai...Mai Hứng Canh?? Cậu ta là con người dân tộc vùng sâu vùng xa à??
“- Khụ, là Mai Hán Khanh, thưa cô.”
Liền sau đó, một khuôn mặt đẹp đẽ từ từ trình diện.
Có tiếng xì xào phấn kích.
Oa, thì ra là...
Thiếu gia trong truyền thuyết đó!
Cậu ấm con nhà giàu đó!
Nhân vật thần tượng đó!
Xuất hiện rồi, bằng xương bằng thịt!
Thật may mắn, hotboy nổi tiếng thì ra chuyển đến lớp của họ!
.......
Hán Khanh cả đời này chưa từng thấy e dè một ai, có lẽ trừ cha hắn ra, nhưng sao, haizz, khi gặp bà cô dữ dằn này, bản năng cún con trong hắn lại mạnh mẽ trỗi dậy. >”<
Cặp mắt hổ phách uể oải của hắn lại từ từ lia khắp lớp, tốt, toàn con trai.
Hế, nhưng mà, hình như cuối lớp có một đứa con gái?
Không sai, mái tóc đen óng ả dài mượt đó, chỉ có thể là của con gái, nhưng...
Nhưng tại sao từ lúc Hán Khanh bước vào lớp đến giờ, hắn cứ có cảm tưởng là cô ta đang cố núp đằng sau quyển sách tiếng Anh to đùng kia thế nhỉ? Cứ như là ăn trộm ấy.
Thật khó hiểu.
Chất giọng ghê rợn của cô Hùng lại vang lên:
“- Xem nào, lớp hết chỗ rồi. Cậu Mai, vui lòng xuống phía cuối lớp ngồi cạnh lớp trưởng, có một bàn vẫn còn trống.”
Hàng lông mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại.
Kì – dị!
Cuối lớp, chỉ còn bàn của cái cô chết bầm thích làm nữ nhân bịt mặt kia là còn trống, và cô ta chính là lớp trưởng sao?
Mà hình như khi nghe được sự chỉ định chỗ ngồi của Hán Khanh, cô ta có vẻ càng co rúm người lại...
Tốt thôi, hắn sẽ sớm biết cô ta là ai.
“- Cảm ơn cô.” Hán Khanh lễ phép nói với cô giáo rồi từ tốn đi xuống cuối phòng học.
Cộp.
Cộp.
Tiếng bước chân từ tốn và lãnh đạm.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh cô nàng buồn cười kia, đôi mắt sắc sảo cong lên vui thích.
“- Khiết Du, gỡ quyển sách xuống, ở đây không phải nơi cho chị làm điệp viên.” Cô Hùng đột ngột gằn giọng.
Run rẩy, quyển sách từ từ được hạ xuống.
Tôi – nữ nhân bịt mặt, sợ hãi nhìn sang bên cạnh...
Đôi mắt kẻ kế bên bỗng mở to thao láo, rồi cuối cùng nheo lại:
“- A, ra là cô.”
Tôi rịn mồ hôi trán. Đây đây đây chính là cái gã kì cục hôm nọ tôi đã xui xẻo ngủ chung phòng, cuối cùng tôi còn chôm chỉa luôn đôi giày patin của hắn...
------ Sấm vang chớp giật ------
Hán Khanh có cảm giác như tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra là cô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều.
Rất chậm rãi, hắn nham hiểm nhả ra từng chữ, miệng nở nụ cười kì quái:
“- Đêm qua vui không?”
Đêm qua vui không...
Đêm qua vui không...
Đêm qua vui không...
Âm lượng của Hán Khanh không phải là to, nhưng vì không khí xung quanh đang lặng phắc như tờ nên câu nói đó của hắn giống như ném một quả mìn xuống mặt hồ yên tĩnh...
Đám con trai trong lớp: “....”
CHƯƠNG SÁU: Bóng rổ VS Đầu To.
“...Nhưng mà nhưng mà, điều thực sự làm cho tôi mất bình tĩnh chính là, cái khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo đó kề sát mặt tôi và thở vào tai tôi từng chữ như vậy...
Tôi thực sự bị rúng động aaaaaa!!!...”
Giờ ra chơi.
Khiết Du tôi thiểu não trốn ra sau cột bóng rổ dưới sân trường, vừa hết tiết là tôi đã lượn nhanh xuống đây, ai nói gì cũng mặc, phải thoát gã đầu trâu mặt ngựa đó trước cái đã.
Lúc cô giáo nói có học sinh mới, tôi đã linh cảm có điều chẳng lành, nhưng, haizz, không ngờ tình hình bung bét đến mức này, tôi chỉ buột miệng ước vậy thôi, ai biết được ông Trời lại thương tình gửi thẳng cái tên thúi tha đó đến cho tôi như vậy chứ. T^T
Khoảnh khắc cái tên khủng long bò sát đó lù lù xuất hiện trên bục giảng, tôi có cảm giác cả thế giới đã lăn ra ngủ mất rồi.
Còn chưa đủ xui xẻo, hắn lại được chỉ định ngồi kế lão nương ta, thật là bất hạnh muốn chết á~~~
Huhu, dùng sách che mặt cũng không có tác dụng, bị hắn thấy rồi làm sao đây? Đêm qua căn bệnh mộng du chết dẫm lại phát tác, chắc chắn khi tôi phi thân vào phòng, hắn đã nhìn thấy mặt rồi,
hức hức.
Nói chung hiện giờ, tôi đang cực kì cực kì cực kì bấn bấn loạn loạn....
Thấy chưa, cà lăm luôn rồi kìa.
(Khiết Du: Đó là cô cà lăm, đâu phải tôi.
Tác giả: Uisss, sao cũng được, đi chỗ khác chơi, xuỳ xuỳ.)
Đã vậy, khụ khụ, cái tên đó còn:
“- Đêm qua vui không?”
Đêm qua...
Đêm qua...
Đêm qua vui không...
@@****###$$$%%! Biến thái! Dã man! Mắc dịch! Vô giáo dục!
Được rồi, tôi thừa nhận, những từ trên cũng khá hợp với tôi, cái người mặt dày siêu cấp nửa đêm nửa hôm chui vào phòng người khác, sáng dậy thì lấy cắp giày của người ta.
Nhưng mà nhưng mà, điều thực sự làm cho tôi mất bình tĩnh lúc nãy chính là, cái khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo đó kề sát mặt tôi và thở vào tai tôi từng chữ như vậy...
Tôi thực sự bị rúng động aaaaaa!!!
Cái đôi mắt màu hổ phách trong văng vắt ấy, thực sự khiến kẻ đối diện bất an. Lúc ngủ hắn trông đã hoành tráng như thế, chả trách lúc thức còn nguy hiểm hơn gấp bội. ==
A...
Tôi loạn óc mất rồi.
Đột nhiên!
Binh!!
Éc, đau quá, đau ứa nước mắt! Đau thấu bầu trời!
Đang ngồi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên tôi cảm thấy có một vật tròn xoe, nhưng lại cưng cứng đập vào đầu mình, không kịp phản ứng, tôi liền té chúi nhủi người về phía trước.
Lại cảm thấy có một bàn chân từ phía sau tiến lại. ==
Một bàn tay trắng trẻo, thanh tú từ từ hạ xuống lượm cái vật tròn tròn cam cam đang lăn lông lốc trước mặt tôi.
Một trái bóng rổ?
Thật mất mặt quá đi, chỉ có một trái bóng cỏn con như vậy, hà cớ gì tôi lại té đập mặt xuống đất một cách hoành tráng như thế chứ? Tuy nhiên, chẳng hiểu sao tôi vẫn lười biếng nằm yên. ==
Chắc là do bất ngờ.
“- Dô, cậu có mau đứng lên không? Hay định nằm đây ăn vạ?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đầu làm tôi giật nảy mình, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi.
Thủ phảm ném bóng vào đầu tôi là đây ư? Một thằng nhóc non choèn choẹt, mặt búng ra sữa? Tuy rằng, khụ, đôi mắt tối màu điềm đạm cùng mái tóc mềm mại đó rất nổi bật.
Nhưng đó là khuôn mặt, còn chiều cao thì...
Mamamia...
Trông cứ như là ông khổng lồ bị chậm phát triển ý...
“- Bà cô già, nhìn cái gì mà nhìn?” Vẫn cái giọng hách dịch đó.
Tôi muốn bốc hoả!!
“- Đồ ranh con láo toét, chẳng nói chẳng rằng ném bóng vào đầu bổn cô nương, còn lên cái giọng nhừa nhựa chết bầm đó, muốn chết à? @@#$$%***” (Sau đó là một tràng những từ ngữ đen tối mà tôi được học từ 3 ông anh giang hồ lêu lổng)
“- Được, vậy xin hỏi, chúng ta đang đứng ở đâu?” “Ranh con” vẫn điềm đạm hỏi.
“- Ờ...cột bóng rổ...” Tôi chột dạ gãi gãi tai.
“- Vậy thì thưa cô nương, kẻ hèn này chơi bóng rổ ở cột bóng rổ, cậu thù lù ngồi một đống ở đó, bóng rơi trúng đầu, tôi chưa mắng cậu cái tội làm tôi mất tập trung là may mắn lắm rồi đấy, đã vậy còn làm bẩn bóng của tôi nữa!” Hắn tuôn một tràng như súng liên thanh.
Sau đó, “ranh con” rút khăn mùi xoa ra lau lau quả bóng.
~ Lau lau~
~ Vẫn tiếp tục lau ~
~ Lau lau~
Tôi: “....”
Đúng lúc đó, chuông hết giờ chơi reng lên một cách hồn nhiên.
Tôi giận bầm mật nhưng không thể làm gì được, bèn ném lại cho kẻ đó một cái liếc sắc hơn dao cạo, rồi hớt hải phóng thẳng lên lớp.
---- Một cơn gió lạnh thoảng qua ----
Đình Phi Long, tay vẫn ôm trái bóng rổ, đứng chôn chân mỉm cười nhìn theo.
Ban đầu, hắn đang buồn bã ném bóng rổ một mình dưới sân thì thấy có một sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ như một chú gián bị bắt nạt. (Đại ca, anh không tìm được sự so sánh nào hợp vệ sinh hơn à?)
Thế là quyết định trêu chọc nhóc gián kì lạ đó, ném cho cô ta một quả bay chóc vào đầu.
Ai ngờ, cô ta nằm lăn cù dưới đất. ==
Không phải chứ, hắn đâu cố tình ném mạnh đến thế?
Phi Long lo lắng chạy lại, phát hiện cô ta vẫn còn mở mắt thao láo, cả người không sây sát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, thật...buồn cười.
Hắn suýt nữa là bật cười thành tiếng.
Nhưng ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng, hắn vừa buông một vài câu khiêu khích, nhóc Gián đó đã lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ cong lưỡi mắng hắn ồ ạt như mưa như gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.
Không ngờ, những từ ngữ đao búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh, phớt hồng như đoá hoa anh đào đó, nhưng không sao, đúng gu của hắn hề hề.
Một điều nữa khiến Phi Long đặc biệt chú ý cô ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của hắn, cô vẫn không hề nao núng, dường như cô ta còn không biết hắn!
Đệ nhất sát gái toàn trường, Vua ở lại lớp, Tai hoạ của nhà họ Đình, cả ba thứ đó, đều là cùng một người, chính là hắn.
Khi hắn làm bộ làm tịch lau quả bóng, vẻ mặt tức giận của cô ta chẳng hiểu sao lại rất thu hút.
Đến khi chuông reo, cô nàng kì lạ đó còn gắng ném cho hắn một cái lườm, nhưng lại khiến hắn đồng thời phát hiện, cô ta có cặp mắt đen nhánh dịu êm như mắt hươu, suýt chút nữa là hắn đã túm cô lại.
Thật thú vị, theo bảng tên thì cô ta học lớp... 11A3?
Tại sao, ở trường có một cô nàng đáng yêu như thế, mà hắn chưa biết qua nhỉ?
(Hê hê, nhân vật nam thứ hai chính thức xuất hiện, xin kính chào khán giả)
CHƯƠNG BẢY: Oan gia ngồi cùng bàn.
“....“- Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.”
“- Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền??” Đầu Đinh lo sợ rú lên....”
(bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn, chúc bạn online vui vẻ)
Khi bạn Khiết Du đang đụng độ trái bóng rổ dưới sân, thì không khí trên lớp 11A3 lại khá là ngột ngạt.
Vô cùng ngột ngạt.
Mì Xào Giòn họp toàn bộ đám con trai trong lớp lại, (tất nhiên là trừ Hán Khanh ra), nói bằng giọng căng thẳng không giấu diếm.
“- Cái thằng cha Hứng Canh đó rất kì quái.”
“- Hán Khanh chứ!” Đầu Đinh sửa lại.
“- Sao cũng được!” Người Nhái bực bội tặng Đầu Đinh một cục u sưng tướng.
“- Trật tự!” Mì Xào Giòn gắt lên. “– Gã nào còn đong đưa lạc chủ đề nữa, lập tức bị thiến gọn.”
Tất cả: “.......”
Được rồi, bầu không khí kì dị này, rõ ràng là do chữ “thiến”.
“- E hèm, các huynh đệ có thể thấy rằng, từ khi cái gã mắc dịch đó bước vào lớp, biểu hiện của Khiết Du đã trở nên RẤT không bình thường không?” Mì Xào Dòn hít một hơi.
“- Phải.” Mọi người xôn xao, thấp thoáng những cái gật đầu đồng tình.
“- Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.”
“- Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền??” Đầu Đinh lo sợ rú lên.
“- Phỉ phui cái mồm ăn mắm ăn muối!!!!” Tất cả hè nhau ra tát cái kẻ vừa xàm tấu bậy bạ kia vài phát không thấy bầu trời. ==
“- Được rồi, muốn Khiết Du yên ổn thì chúng ta phải làm thế này, thế này...”
Ở cuối lớp, Hán Khanh đột ngột ách xì một phát cực to.
Quái lạ, sáng nay trời ấm lắm mà?
Dụi dụi mũi mấy cái, hắn lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách trinh thám dày cộp mới mua.
Đám con trai kia rõ ràng là đang xì xầm gì đó về hắn, thật nhột nhạt. Lại còn cái cô Khiết Khiết gì gì đó kia nữa, mới chọc một tẹo đã cong đuôi chạy mất béng, chả ra cái thể thống gì cả.
Haizz, thôi mặc kệ đi, đọc sách chút đã~~
Trong lớp hiện đang diễn ra một tình cảnh hết sức thú vị: Phía trên bục giảng, toàn bộ bọn con trai ngồi xì xồ bàn tán, phía cuối lớp, một thanh niên điển trai ngời ngời ngồi đọc sách...
Chúng ta có thể đặc tên cho bức tranh này là: Bầy kiến và tảng mỡ...
---- Đồng hồ quay cật lực ---
Tới gần sát giờ vào tiết ba, tôi mới lạch bạch chạy được lên đến lớp, cái tên quỷ tha ma bắt họ Mai đó vẫn ngồi điềm tĩnh đọc sách, làm tôi đột nhiên muốn cầm quyển sách đó đập cho bẹp cái mặt mo của hắn.
Tiết ba hôm đó là tiết Sử.
Quỷ ạ, lúc nãy té sấp, bàn tay tôi chẳng may bị trầy một đường dài, nhưng tôi vẫn không để ý. Bây giờ phải cầm bút viết bài quả là khổ hình, chu choa đau quá đi!!
“- Cậu làm cái gì mà uốn ** như lươn thế hử?” Một giọng nói kinh dị vang lên, giọng nam trung có sức lan toả, bò chầm chậm vào
lỗ tai tôi. = =
Ngẩng lên thấy khuôn mặt trả-lời-tôi-hay-là-chết của anh bạn họ Mai ngồi cạnh, tôi á khẩu.
Đôi mắt đó, không hề có nét dịu dàng quan tâm, nó chỉ toả ra uy lực, nhưng lại là một thứ uy lực ấm áp, có cảm giác chỉ cần tuân theo thì mọi chuyện đều ổn cả.
“- Đưa tay tôi xem xem.”
“- Không.”
“- Đưa đây.”
“...........”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn chìa tay ra.
Kẻ ngồi kế bên cau mày, cẩn thận cầm tay tôi sờ sờ nắn nắn.
~ Lật qua ~
~ Lật lại ~
Khụ khụ, thằng cha chết tiệt, nãy giờ tôi muốn phun ra cái câu “Bớ người ta sàm sỡ” lắm rồi...
Nhưng mà...
Dưới ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, từng đường từng nét thanh tú đẹp đẽ trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn như được bọc lấy một lớp lụa màu hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn.
Tôi cũng chỉ biết ngồi đờ người ra mà nhìn.
A a a đêm qua thiếu ngủ, trí não của tôi có vấn đề rồi, cái tên họ Mai kia chẳng qua có nhan sắc hơn người, giống như một hũ mật, tôi thì chỉ là một con ruồi ngốc nghếch, bị thu hút là lẽ đương nhiên.
Tôi có may mắn, à nhầm, có vận xui chui vào nhầm phòng hắn thì chính là do cái lời nguyền chết tiệt kia, không phải là cố tình, cho nên không cần có mặc cảm tội lỗi, giữa tôi và hắn không còn mối liên hệ gì nữa, bây giờ đường ai nấy đi.
Hít thở hít thở, không được tưởng tượng không được mộng mơ.
“- Cậu lấy tay về được rồi đấy.” Giọng nói trầm và sắc bên cạnh lại uể oải vang lên.
Tôi giật mình nhìn qua...
Hắn đã hạ tay xuống tự lúc nào, chỉ còn bàn tay ngốc ngếch của
tôi lơ lửng giữa không trung!
Thật đáng hổ thẹn!! Một sự sỉ nhục!!
Hôm nay tôi đã tức muốn nhồi máu cơ tim một lần rồi, thêm cái tên ngốc này chắc tôi chết không nhắm mắt mất.
Mai Hán Khanh, ngồi chung bàn với anh, là một sự bất hạnh!!!!
Tôi thiểu não rụt tay lại, mặt chảy dài như bánh bao bán ế, đập đầu xuống bàn rên rỉ.
Thật là, chẳng ra làm sao cả.
Tôi vì căn bệnh quái gở kì dị đó mà bao nhiêu lần nguy hiểm cận kề, nhưng chưa bao giờ thấy bất an như lúc này.
Dù không cố ý, nhưng tôi đã chui vào phòng hắn, hết chín mười phần là hắn đã có ý khinh thường tôi, coi tôi là gái hư, bây giờ, phải đối phó với cái thái độ ễnh ương phềnh bụng đó của hắn gần hết một học kì, tôi làm sao, làm sao mà chịu đựng nổi!!!
Kêu trời, trời không đáp.
Réo đất, đất im re.
AAAAAA ai đó cứu tôi với!!
Nhưng mà, tay của hắn, mềm ghê nhỉ, lại còn mát lạnh, a a a, thật thật...
Thật gớm ghiếc, cứ như là rau câu thạch dừa, nhũn nhão thế kia, rõ ràng là thứ công tử bột điển hình!!!
Nhưng...
@@#$$%%****'''!! Dẹp! Dẹp!! Nhưng nhiếc cái quái giề, não tôi sắp biến thành một đống nhũn nhũn thảm thương như đậu hũ nát rồi.
Tâm trí tôi buổi sáng hôm ấy cứ quay mòng mòng, còn thủ phạm thì vẫn tỉnh bơ như không, tôi chỉ tiếc không có quả lựu đạn nào đó nhồi thẳng vào mồm hắn, đừng có cười nữa!!!!!!!!!!!
----- Sát khí nồng nặc -----
Ngồi bàn bên này, Hán Khanh có cảm giác như bụng mình đang chơi đánh đu.
Cái cái cái cô Khiết Du này, hắn chỉ mới cầm tay cô ta một lúc, chẳng lẽ khiến cô ta ảo tưởng bậy bạ, rồi ngồi nhìn hắn đắm đuối thế kia ư??????? Ánh mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn không rời, làm Hán Khanh toát mồ hôi ròng ròng.
Cả hai người đều không ngờ, hành động đó của họ hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của 92 con mắt mở to như trái banh vẫn đang gườm gườm theo dõi...
CHƯƠNG 8.1: Kỳ án kẹo cao su.
“...Tôi nhếch mép nói móc hắn một câu, dù gì cũng là dịp may hiếm có, phải rửa hận phải rửa hận:
“- Khửa khửa khửa, bọn đàn ông các cậu đúng là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, chả trách....”
Hắn nheo mắt cắt ngang:
“- Nhưng dòng giống các cô cũng từ đấy mà ra cả...”
Tan học.
Học sinh các lớp bên cạnh chen chúc nhau đổ xô ra hành lang, ồn ào như chợ vỡ, nhưng đa phần các bạn nữ đều tần ngần đứng trước cửa lớp 11A3 với cặp mắt mở to.
Nếu bạn nghĩ trong lớp này có một mỹ nhân, thì bạn nghĩ cũng đúng.
Nhưng nếu bạn cho rằng bên trong có một quái vật, thì cũng không sai.
“- Hán Khanh học ở lớp này sao, thật tốt quá!.”
“- Mày bị dở à, ở đây toàn con trai, tốt cái nỗi gì!” Kẻ nào đó bức xúc vặc lại.
“- Toàn con trai thì tốt chứ sao, tức là cơ hội tiếp cận anh ý sẽ tăng lên đáng kể hê hê.” Một giọng nói hào hứng đáp lời.
“- Oài, lỡ đâu chàng bị gay thì sao?”
“........................” Đám đông lập tức tắt điện.
“- Á á á đừng oánh tao, tao nói sai rồi, chàng của mày chuẩn men chăm phần chăm á á á...” Giọng nói hào hùng lúc nãy bỗng gào lên thảm thiết, chắc là bị mấy cô fan kia hội đồng rồi, chẹp.
Đột nhiên.
Không khí trở nên yên lặng một cách kì dị.
Đó là do Hán Khanh vừa quét cặp mắt sắc như Cẩu đầu đao ra thẳng cửa lớp.
Im thin thít.
Chỉ cần cặp mắt hắn hí thêm một chút nữa, phết phết thêm tí than lên mặt, thì chúng ta sẽ có ông Bao Công trong truyền thuyết a~~~.
Đám đông lập tức rút lui có trật tự, chạy thẳng không quay đầu lại.
---- Im re ----
“- Đứng lại đó, ai cho cậu chạy?” Hán Khanh vẫn ngồi yên trên ghế, đột ngột rít lên.
Tôi đang hấp tấp xách cặp định ca bài ca con chuồn chuồn, lập tức bị giọng nói sắc lạnh đó giữ lại.
Hức.
“- Thế này là thế nào?” Ngữ khí mang của hắn vẻ giận dữ.
Hửm?
Hình như bắt đầu lệch quỹ đạo rồi....
Tôi cảm thấy có cái gì đó kì kì...*_*
“- Ý, ý cậu là sao??” Tôi nhăn mặt.
“- Chuyện đêm qua, tôi còn chưa tính sổ, vậy mà sáng hôm nay, cậu trả thù tôi trước, thế là thế nào?”
“- Cậu nói gì tôi không hiểu???”
“- Không phải cậu thì còn ai nữa trét sing-gum lên ghế ngồi của tôi nữa hả???????????????????” Hán Khanh dường như không nhịn được nữa, bỗng gầm lên kinh hoàng.
Tôi: “....”
Cái gì thế này, đây đây đây là vu khống, là gắp lửa bỏ tay người!!! Trét sing-gum lên ghế? Hắn đang giở trò à? Tôi có phải con nít ba tuổi đâu. ==
“- Bây giờ làm sao tôi về nhà đây hả???” Kẻ kia không biết điều, lại tiếp tục gầm gừ.
“- Cậu là cái đinh gỉ gì mà tôi phải trét kẹo cao su lên ghế cậu hử? Nguyên buổi sáng tôi ở dưới sân, cái mông cậu cậu không biết lo, bây giờ mắng mỏ tôi là thế nào, đừng có làm trò, đứng lên đi về nhanh!!!” Tôi bùng nổ, gầm trả lại.
“- Cậu vừa nói cái m...” Hắn lập tức đơ lưỡi, nhưng vẫn không rời
khỏi ghế.
Tôi bực bội khoanh tay, nhìn hắn dò hỏi:
“- Giờ ra chơi hôm nay, cậu đã ra khỏi lớp lần nào chưa?”
“- Rồi, nếu không làm sao có ai giở cái trò thô bỉ này với tôi được?” Hắn giận dữ ngồi thu lu trên ghế, di di chân xuống sàn.
Hầy, như vậy thì rõ ràng là bị dính sing-gum rồi, thiện tai thiện tai. -_-|||
“- Đi đâu?” Tôi tò mò.
“- Không phải chuyện của cậu!!”
Im lặng một lúc.
“- Khụ, vậy là rõ rồi.” Tôi thở ra một hơi.
“- Rõ cái gì??” Hán Khanh ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách của hắn gần như chuyển thành màu nâu sậm.
“- Thủ phạm là đám con trai trong lớp, không phải tôi đâu. Đại loại là bọn nó...” Tôi gãi đầu.
“- Ghen tị, với, tôi?” Hắn trợn mắt hỏi.
“- Ờ ờ... Kiểu kiểu như vậy.” Tôi cười khổ.
Hắn nhíu mày:
“- Cái đám con trai lớp này mắt vứt dưới mông hết rồi hay sao? Một đứa con gái thảm hại như vậy mà cũng thích được, thật là...”
Dường như chợt ý thức được nói năng như thế với người sắp sửa cứu mạng mình là tự bê búa đập vào đầu, hắn ngậm bặt miệng, một lúc sau mới nói tiếp:
“- Được rồi, tạm thời tôi tin cậu, nhưng bây giờ làm thế quái nào tôi về nhà được, phần thân dưới của tôi sắp mất cảm giác rồi!!!!” Hắn lầm bầm nho nhỏ.
Tôi nhếch mép nói móc hắn một câu, dù gì cũng là dịp may hiếm có, phải rửa hận phải rửa hận:
“- Khửa khửa khửa, thì bọn đàn ông các cậu đúng là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, chả trách....”
Hắn nheo mắt cắt ngang, mặt vẫn không biến sắc tí ti:
“- Nhưng dòng giống các cô cũng từ đấy mà ra cả.”
Tôi sặc tập hai.
Miệng lưỡi tên này đúng là nguy hiểm đến mức biến thái, tôi phải để hắn lại đây cho chết khô, như vậy mới bớt được một mối nguy hiểm cho xã hội!!!!
Nói gì thì nói, choảng võ mồm với tên này một thời gian chắc tôi mắc bệnh đường ruột mà chết mất.
“- Được thôi, vậy dòng giống chúng tôi đi về!” Tôi cười hiền từ túm cặp chuẩn bị tót đi mất dạng. Cùng lúc đó, đèn đóm trong phòng tắt ngóm, tổ trực cũng đã đóng hết cửa sổ, chỉ còn ánh sáng mờ mờ của buổi chiều tà thơ thẩn nơi cửa phòng...(Trường tôi thường tắt điện sớm để tiết kiệm, ai học ở đây cũng biết điều đó)
“- Đừng!!!!” Giọng nói Hán Khanh đột ngột vang lên, trong giây lát làm tôi khựng lại.
Trong bóng tối, cái dáng cao gầy của hắn trở nên trơ trọi và cô độc đến kì lạ.
“- Đừng.” Hắn chậm rãi lặp lại.
Tôi nín thở, khe khẽ nói vọng vào góc phòng:
“- Tôi vẫn ở đây.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như tôi nghe tiếng của hắn thở phào.
Một cách nhẹ nhõm.
“- Hây, nghe này, cậu muốn ra khỏi đây thật nhanh đúng không?” Tôi liến thoắng.
Không có tiếng trả lời.
“- Vậy chỉ còn một cách...” Tôi nhắm tịt mắt lại, ra vẻ sợ hãi (giả tạo) thốt lên.
“- Cách gì?” Giọng Hán Khanh vọng lại nôn nóng.
“- Người đi, quần ở lại.” Tôi híp mắt.
Phía góc phòng: “............”
CHƯƠNG 8.2: Kì án kẹo cao su. (tt)
------- 10 phút sau ------
Tôi nép mình sau chậu cây hoa giấy sặc sỡ gần cổng trường, lén lút đưa mắt nhìn quanh.
Không có ai.
Sân trường lặng ngắt, chỉ có gió.
“- Được rồi, nhanh đi ra đi.” Tôi quay người, lầm bầm với bụi rậm cạnh đó.
Bụi rậm khẽ nhúc nhích sột soạt, liền sau đó, một khuôn mặt tuấn tú sáng ngời từ từ hiện ra, trên trán hắn ta còn vương hai chiếc lá:
“- Cậu có chắc không vậy? Nếu...nếu mà...”
“- Nếu mà có ai nhìn thấy thì tôi sẽ đánh cho kẻ đó bất tỉnh nhân sự hôn mê vào nhà thương, và nếu cậu không muốn chịu chung số phận thì làm ơn cút ra đây nhanh nhanh giùm tôi!” Tôi không kìm được nữa nổi khùng, rít lên qua kẽ răng.
Bụi rậm phát ra tiếng động ngày càng to, và tôi phải vận dụng toàn bộ nội công thâm hậu của mình để không phải quay đầu lại nhìn.
“- Nhà cậu có tài xế đến đón không?” Tôi hỏi, mắt vẫn dán chặt vào gốc cây sứ xù xì trước mặt. ==
“- Có, tôi đi xe hơi.” Hán Khanh đáp.
“- Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta...” Đột nhiên, tôi phát hiện mình đã quay đầu lại.
Hức, tôi thừa nhận, tôi là loại con gái háo sắc.
Nhưng nhưng nhưng, nếu hotboy mới nổi của khối đang mặc quần xà lỏn đứng ngay phía sau, thì không nhìn một lần quả thật uổng phía cả một đời người. $_$
Không người đàn ông bình thường nào có thể trở nên đẹp trai khi đang mặc quần xà lỏn kẻ sọc.
Nhưng chết tiệt, cái tên Hán Khanh chết dẫm đó lại không bình thường chút nào, chân hắn vào dài vừa trắng, nhưng nhìn vẫn rất dẻo dai rắn rỏi, thật là thật là...
“- Cậu nên chùi nước miếng đi.” Hắn đột ngột phun ra một câu.
“- À à ờ ờ, được rồi. Vậy bây giờ cậu ra cổng đi, tôi hộ tống cậu chui vào xe hơi về nhà được chứ? Dù gì cũng có một phần lỗi của tôi trong chuyện này, với lại cũng coi như là tôi trả nốt nợ đêm trước ha?” Tôi ngoác miệng tuôn một tràng để chữa ngượng, haizz, đứng kế giai đẹp bình luận về quần xà lỏn của hắn, chẳng chóng thì chầy bạn cũng chết vì tức, mà đây lại còn là một gã giai đẹp biến thái. ==
Hán Khanh không trả lời.
Quay lại cách đây 10 phút.
Sau khi tôi thốt ra cái câu: “Người đi quần ở lại” đáng hổ thẹn đó, lập tức hắn biến thành tượng ông phỗng.
Haizz, một lúc sau, hắn ậm ừ cái gì đó nghe rất giống: “bô lô ba la oa oa quạc quạc...” Tôi coi như đó là sự đồng ý, lập tức hứng khởi đi mượn quần dự trữ của cô lao công, nhưng rốt cuộc chỉ còn quần xà lỏn. ==
Trên mặt tôi nở một nụ cười gian tà, liền cầm cái quần xấu hổ đó đi vào lớp.
Sau này, tôi sẽ trả bất cứ cái giá nào để được nhìn lại cái khuôn mặt khó coi của hắn khi thấy cái xà lỏn lúc ấy…
Lục đục trong lớp vài phút sau, Mai-thiếu-gia-trong-chiếc-quần-xà-lỏn lập tức ra sàn.
“- Chật quá.” Hắn càu nhàu, trong khi tôi sắp tắt thở vì cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Và bây giờ, chúng tôi đã có mặt dưới sân trường.
HOME | WAP 3G |